
Vả, [ở Cha-ran] Đức Giê-hô-va có phán cùng Áp-ram rằng: Ngươi hãy ra khỏi quê hương, vòng bà con và nhà cha ngươi, mà đi [vì lợi ích của con] đến xứ ta sẽ chỉ cho. SÁNG THẾ KÝ 12:1
Bạn sẽ cảm thấy thế nào nếu Chúa phán bảo bạn rời bỏ nhà cửa, gia đình và mọi thứ quen thuộc và thoải mái để đi đến một nơi không ai biết? Bạn có sợ không? Đây là thử thách mà Áp-ram phải đối mặt, và nó đã khiến ông sợ hãi. Và đó là lý do tại sao Chúa cứ nói đi nói lại với ông rằng, “Đừng sợ.”
Elisabeth Elliot, người có chồng bị giết cùng với bốn nhà truyền giáo khác ở Ecuador, kể về cuộc sống của bà đã hoàn toàn bị nỗi sợ hãi chi phối. Mỗi khi bà định bước ra, nỗi sợ hãi lại ngăn cản bà, cho đến khi một người bạn nói với bà một điều đã mang đến sự tự do cho bà. Người bạn ấy nói rằng, “Tại sao bà không bước ra, bà sợ sao?” Elisabeth Elliot và Rachel Saint, em gái của một trong những nhà truyền giáo bị sát hại, đã tiếp tục truyền giáo cho các bộ tộc da đỏ, bao gồm cả những người đã giết chết chồng và anh trai của họ.
Nếu chúng ta chờ đợi để làm điều gì đó khi không còn sợ hãi, thì có lẽ chúng ta sẽ hoàn thành rất ít việc cho Chúa, cho người khác, hoặc thậm chí cho chính bản thân mình. Cả Áp-ram và Giô-suê đều phải bước ra trong đức tin và vâng lời Chúa để làm những gì Ngài đã truyền bảo họ làm—ngay cả khi họ cảm thấy sợ hãi. Chúng ta có thể giống như họ!