
Thi Thiên 146:7-9, “CHÚA bảo vệ kiều dân; Nâng đỡ những cô nhi và quả phụ nhưng bẻ gẫy đường lối những kẻ ác.”
Trong Kinh Thánh Chúa thường nói về trách nhiệm của chúng ta với người bị áp bức, góa bụa, mồ côi, kẻ không cha và khách lạ. Ngài đề cập những người cô đơn, những người bị bỏ bê, bị bỏ quên và bị chê bai. Ngài rất quan tâm tới người bị áp bức và đói khát.
Người ta có thể đói khát nhiều cách khác nhau. Có thể họ có nhiều thức ăn nhưng để cảm nhận giá trị và được yêu thì họ như người chết đói. Chúa nâng đỡ những người cúi sấp mặt đau buồn; Ngài bảo vệ khách lạ và vực những kẻ không cha và góa bụa. Ngài làm điều này thế nào? Ngài làm việc qua con người. Ngài cần những con người kết ước, đầu phục và tận hiến, người sống để đáp ứng các nhu cầu của người khác.
Mẹ Teresa từng nói, “Nói thật thì đừng nghĩ tình yêu phải là điều phi thường. Cái chúng ta cần là yêu mà không biết mệt mỏi.”
Tôi đã hiểu rằng nhiều người chúng ta gặp hàng ngày chỉ đang cố gắng sống sót cho tới khi ai đó giải cứu họ-ai đó có thể là bạn và tôi. Chúng ta hãy để tình yêu của Chúa dành cho người tổn thương và tan vỡ làm việc qua chúng ta, đáp ứng nhu cầu của những người tổn thương về thuộc linh, tình cảm và thể chất. Nào ta hãy yêu mà không biết mệt.
Cầu nguyện để bắt đầu
Thánh Linh ơi, xin thêm năng lực cho con để yêu không biết mệt. Xin ban cho con tấm lòng của Ngài cho người tổn thương và có nhu cầu và chỉ cho con cách đáp ứng các nhu cầu của họ.